Trang chủ Ngữ văn Lớp 8 Hóa thân thành que diêm miêu tả cô bé bán...

Hóa thân thành que diêm miêu tả cô bé bán diêm. câu hỏi 3051318 - hoctapsgk.com

Câu hỏi :

Hóa thân thành que diêm miêu tả cô bé bán diêm.

Lời giải 1 :

Đêm giao thừa, trời rét mướt, trong khi mọi người đang quây quần sum họp đầm ấm và hạnh phúc trong những mái nhà rực rỡ ánh đèn thì chúng tôi - những que diêm vẫn nằm trong bao và trên giỏ của cô bé bán diêm.

Tôi và những que diêm khác đã cùng với cô bé đầu trần chân đất ấy đi khắp ngõ ngách trên phố nhưng thật buồn khi suốt cả ngày cũng chẳng có ai trong số những bao diêm chúng tôi được bán đi. Đêm giao thừa nên mùi ngỗng quay thơm lừng khắp phố, chắc hẳn cô chủ của chúng tôi đang nhớ bà nội lắm, bởi quãng thời gian có bà là những tháng ngày đầm ấm. Từ khi Thần Chết đến cướp bà đi, cuộc sống của cả gia đình đã tiêu tán, cô phải chui rúc ở một xó tối tăm, suốt ngày nghe tiếng chửi rủa của cha cô. Cô bé ôm chiếc giỏ đựng chúng tôi vào lòng rồi ngồi nép vào một góc tường giữa hai ngôi nhà, cô thu đôi chân sát vào người bởi ngay chúng tôi cũng cảm thấy trời mỗi lúc càng rét hơn. Hôm nay cô đã không về nhà, chúng tôi biết vì sao, bởi chúng tôi không ai được bán đi thì cô về nhà sẽ bị cha đánh, mà tôi cũng nghĩ dù cô bé có về nhà cũng chẳng khác hơn ở đây là bao, nơi cha con cô ở là gác sát mái nhà, những vách hở khiến gió vẫn thổi rít vào trong. Hé nhìn qua bao diêm, tôi thấy bàn tay cô bé đang cứng đờ, rồi bỗng nhiên tôi nghe tiếng cô thì thầm với chính mình:

- Chà! Giá quẹt một que diêm mà sưởi cho đỡ rét chút nhỉ? Giá mình có thể rút một que diêm ra quẹt vào tường mà hơ ngón tay nhỉ?

Thấy cô lưỡng lự chần chừ một lúc nhưng rồi cô đã quyết định lấy từ trong đống diêm chúng tôi ra một bao, rút một que quẹt vào tường. Bản thân chúng tôi bén lửa rất nhanh, ngọn lửa lúc đầu màu xanh lam, dần dần biến đi, trắng ra, quanh que gỗ rực hồng lên và ánh sáng chói trông rất vui mắt. Tôi nhìn thấy cô bé hơ đôi tay bé nhỏ trên que diêm sáng rực như than hồng, ánh sáng kỳ dị ấy khiến cô bé tưởng tượng ra mình đang ngồi trước một lò sưởi bằng sắt có những hình nổi bằng đồng bóng nhoáng, lửa cháy trong lò trông vui mắt và tỏa ra hơi nóng dịu dàng. Đôi bàn tay cô bé hơ trên ngọn lửa, cô cảm thấy dễ chịu nhưng bên tay cầm diêm ngón cãi đã nóng bỏng lên. Với thời tiết khắc nghiệt tuyết phủ kín mặt đất, gió bấc thổi vun vút mà được ngồi hàng giờ như thế, trong đêm đông rét buốt, trước một lò sửa thì khoái biết bao. Cô bé vừa duỗi chân ra thì lửa vụt tắt và lò sưởi không còn nữa, trên tay cô bé là que diêm đã tàn hẳn, vẻ mặt cô bần thần và bất giác nhớ nhiệm vụ cha giao đi bán diêm, cô biết chắc về nhà sẽ ăn mắng.

Rồi cô bé quẹt que diêm thứ hai, diêm lại cháy sáng rực, tôi nhìn thấy bức tường trước mặt mình biến thành tấm rèm bằng vải màu, nhìn thấu vào trong một ngôi nhà, trong đó có bàn ăn đã dọn sẵn trải khăn trắng tinh, trên bàn toàn bát đũa quý giá và cả một con ngỗng quay, điều kì diệu là con ngỗng đó nhảy ra khỏi đĩa mang theo cả dao ăn, phuốc-sét cắm trên lưng tiến về phía chúng tôi. Nhưng khi que diêm tắt, hóa ra chỉ là ảo tưởng, trước mặt tôi và cô bé vẫn chỉ là bức tường lạnh lẽo, cảnh tượng ngoài kia vẫn là phố xá vắng teo, lạnh buốt, tuyết phủ trắng xóa, mấy người mặc quần áo ấm áp đi đến nơi hẹn hò, hoàn toàn lãnh đạm với cảnh nghèo khổ của tôi và cô bé bán diêm. Que diêm thứ ba được quẹt lên, tôi và cô bé cùng ngước nhìn thì thấy một cây thông Nô-en lớn trang trí lộng lẫy với hàng ngàn ngọn nến sáng rực, lấp lánh trên cành lá xanh tươi, rất nhiều bức tranh màu sắc rực rỡ. Bỗng cô bé với tay về phía cây thông nhưng khi đó diêm vụt tắt, những ngọn nến kia cứ thế bay lên rồi biến thành những vì sao trên trời, cô bỗng nhớ về bà vì bà hay nói "Khi có một vì sao đổi ngôi là có một linh hồn bay lên trời với Thượng Đế". Thế rồi cô bé quẹt tiếp que diêm nữa, người bà của cô hiện ra trong ánh lửa lung linh với nụ cười hiền hậu, cô bé reo lên:

- Bà ơi! Bà cho cháu đi với! Khi que diêm tắt bà lại biến mất giống như lò sưởi, ngỗng quay và cây thông Nô-en, nhưng bà đừng bỏ cháu lại nơi này, trước kia khi bà chưa về với Thượng đế bà cháu mình đã sung sướng biết bao. Dạo ấy bà nói với cháu rằng nếu cháu ngoan sẽ được gặp lại bà, bà ơi! Cháu van bà hãy xin Thượng đế cho cháu về với bà, chắc Người không từ chối đâu.

Lời cô bé vừa dứt que diêm lại vụt tắt, thế là cô bé đem hết bao diêm ra, quẹt tất cả số diêm còn lại trong bao với hy vọng níu kéo bà, ánh sáng diêm nối tiếp nhau làm rực sáng như ban ngày, bà của cô bé cũng to lớn và đẹp lão hơn bao giờ hết. Tôi là que diêm cuối cùng được đốt, trong ánh sáng của chính mình tôi đã thấy bà cầm tay cô bé rồi hai bà cháu vụt lên cao, cao mãi, nơi ấy chẳng còn đói rét, khổ đau nào đe dọa nữa vì họ đã về với Thượng đế.

Trước khi chính mình bị vụt tắt, tôi đã nhìn thấy nụ cười trên môi của cô bé, đó là một nụ cười hạnh phúc, chắc hẳn cô hạnh phúc hơn bao giờ hết vì đã được mãi mãi ở bên cạnh người bà thân yêu của mình, mãi mãi rời xa cái giá lạnh, đói khát và những trận đánh của cha.

Thảo luận

Lời giải 2 :

$#Rinnboy$

Trả lời:

"Một que diêm nhỏ bé thì có thể làm gì?Tôi chỉ có thể kể cho các bạn nghe một câu chuyện buồn.Hôm đó là ngày cuối cùng của năm. Màn đêm buông xuống. Tiết trời lạnh giá đáng sợ. Mọi người đổ ra đường đi đón giao thừa. Họ đều mặc quần áo mới, đi những đôi giày lông thật ấm áp, tay cầm những món quà được gói thật đẹp. Trông họ thật hoan hỉ, sung sướng.Tuyết bắt đầu rơi, trên đường có một cô bé bán diêm lang thang mang tôi theo khắp khu phố để bán lấy tiền. Cô bé mặc một bộ quần áo cũ đầy những mảnh vá, chân chỉ đi một đôi giày vải cũ mẹ cô may cho trước kia, tay xách một cái làn đựng đầy những que diêm. Cô vừa đi vừa rao: “Ai mua diêm không? Ai mua diêm không?”. Tiếng rao của cô như lọt thỏm giữa niềm hân hoan của mọi người. Không có ai dừng lại để mua diêm cho cô.Họ thực sự rất vô tâm,chẳng chú ý đến cô bé,tôi còn thấy sót thay cho cô bé.Người đi trên đường vắng dần, đôi chân cô lạnh cóng, tê dại, gần như mất hết cảm giác. Giờ này mọi người đã về nhà cả, chẳng còn ai trên đường, thế mà cô vẫn chưa bán được que diêm nào. Co rất muốn về nhà nhưng cha cô bé lại độc ác nói rằng "Nếu hôm nay không bắn hết số diêm này thì đừng quay về nữa!".Cô bé cũng đã từng có một ngôi nhà ấm cúng. Mẹ cô rất yêu quý cô, nhưng vì bị bệnh nặng nên bà đã qua đời. Từ ngày mẹ mất, cha cô buồn rầu rồi trở thành một kẻ nghiện rượu, ngày nào cũng say khướt, ông ta bắt con gái đi bán diêm, bán không hết thì không được quay về nhà.Cô bé đang nghĩ miên man. Đúng lúc đó, một cỗ xe ngựa lao tới. Cô bé giật mình vội chạy sang một bên nhưng không kịp, cô ngã xoài xuống nền tuyết lạnh, cái làn đựng diêm bị tung ra bẹp dúm, diêm rơi khắp mặt đất. Đôi giày vải bị văng đi đằng nào. Bây giờ cô đành phải đi chân không trên nền tuyết lạnh.Những que diêm đã bị rơi hết xuống đất và bị tuyết làm cho ẩm ướt không thể dùng được nữa. Cô chỉ còn bó diêm cuối cùng ở trong túi áo,tôi có ở trong đó. Suốt cả ngày không có ai mua diêm của cô, cô không dám về nhà, cô sợ bị người cha say rượu trừng phạt nặng nề.Cô gái nhỏ đáng thương! Cô đi mãi, đi mãi, đến trước một ngôi nhà lớn, đôi chân trần lạnh cóng không thể bước đi được nữa, cồ đành phải dừng lại. Trong nhà, rèm cửa sổ vẫn vén, ánh đèn từ trong nhà hắt ra, cô ghé mắt nhìn qua cửa sổ, mọi người trong nhà đang ngồi quây quần quanh một cái bàn. Lửa trong lò bốc lên cao, cây thông năm mới nhấp nháy đèn hoa được treo đầy những món đồ chơi nhỏ xinh xinh. Cô bé trong nhà đang ôm trong lòng một món quà mới được nhận, một con thỏ ngọc có đôi mắt đỏ tròn xoe, bộ lông trắng như tuyết, còn cậu bé đang vui thích ăn chiếc bánh kem thơm lừng mùi va ni. Cô bé đứng ngoài cửa sổ, thầm nghĩ: “Mẹ mình còn sống thì cũng cho mình đồ chơi, và cho mình ăn ngon như thế”.Cô rút ra một que diêm và quẹt vào tường. Que diêm bốc cháy, cô vội khum bàn tay hơ vào ngọn lửa. Ngọn lửa tuy bé tí tẹo nhưng cũng làm cho đôi bàn tay của cô có cảm giác hơi ấm lên. Cô mơ màng cảm thấy như mình ngồi bên lò sưởi, lửa cháy rừng rực và ấm áp biết bao! Cô vừa duỗi chân ra sưởi ấm, ngọn lửa liền tắt ngay, lò sưởi biến đâu mất. Trong tay chỉ còn lại một khúc tàn diêm vừa cháy.Cô cúi đầu nhìn bó diêm trong tay thầm nghĩ: “Mình sẽ đốt một que diêm khác, lò sưởi nhất định sẽ hiện ra”. Cô bé lại quẹt diêm vào tường, que diêm bốc cháy chiếu sáng một vùng. Cô ngắm nhìn ngọn lửa chờ đợi, cô nhìn thấy một cái bàn thật lớn, trên bàn có những chiếc đĩa thật đẹp bày đầy những thức ăn ngon. Cô bé vui mừng đến trước cái bàn, ngắm nhìn những món ăn thịnh soạn.“Nhất định là ăn ngon lắm đây”, cô bé nuốt nước bọt. “Đây chắc là do mẹ ở trên trời gửi xuống cho mình”, cô bé giơ tay định cầm lấy chiếc bánh ngọt, bỗng cả bàn đầy thức ăn ngon lành biến mất trong nháy mắt giống như cái lò sưởi, que diêm lại tắt.Cô lại quẹt que diêm thứ ba. Ngọn lửa dần sáng lên, chiếu sáng cả xung quanh, sáng như ban ngày vậy. Lúc đó, trong ánh sáng hiện ra một cây thông năm mới rất lớn. “Ôi, đẹp quá!”, cô không dám tin vào mắt mình nữa. Đúng là một cây thông năm mới rồi. Trên cành thông treo đầy những ngôi sao nhỏ xíu đủ màu sắc, lại còn bao nhiêu là cây nến đang cháy sáng. Những ngọn nến cứ cháy mãi, làm cho đêm đông cũng trở nên ấm áp.“Ôi, những ngọn nến mới đẹp làm sao, nó cũng toả ấm đây, mình phải sưởi tay mới được”. Cô bé giơ đôi bàn tay lạnh cóng lên. Những ngọn nến trên cây thông bỗng nhiên chuyển động xếp thành hàng dài uốn lượn bay đi, phát ra ánh sáng lung linh trông như một dải lụa. “Đẹp quá, chắc chúng bay lên trời rồi!” Cô bé thẫn thờ nhìn những ngọn nến bay lên trời biến thành những ngôi sao nhỏ xíu đang nhìn cô.“Giá mình cũng biến thành một ngôi sao thì tốt biết bao, mình sẽ bay lên trời tìm mẹ”. Khi các ngọn nến bay hết thì cây thông cũng biến mất. Cô bé đứng nhìn trân trân lên bầu ười, bất động. Bỗng vụt, một ngôi sao băng từ trên trời rơi xuống một nơi rất xa. Cô bé lại nhớ đến mẹ.Ngày mẹ còn sống, đêm nào mẹ cũng kể chuyện cho cô nghe. Mẹ thường bảo cô nếu trên trái đất này có một người tốt bụng qua đời thì linh hồn của họ sẽ được bay lên trời và trên trời sẽ rơi xuống một ngôi sao băng, đó là giọt nước mắt của Thượng đế. Cô bé thầm cầu xin: “Thượng đế ơi, hãy cho con gặp mẹ đi”. Cô lại rút ra một que diêm và quẹt. Que diêm lại bốc cháy, cô chăm chăm nhìn ngọn lửa chờ đợi. Qua ngọn lửa, cô nhìn thấy một bóng người chầm chậm đi tới.“Mẹ ơi!”, cô vui mừng reo lên. Mẹ mỉm cười giơ tay về phía cô. Trong vòng tay âu yếm của mẹ, cô cảm thấy không có gì ấm áp hơn. Cô vừa khóc vừa kể cho mẹ nghe câu chuyện đau lòng của mình. “Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm”, mẹ gật đầu nhìn cô trìu mến. Lúc này, cô thấy ngọn lửa của que diêm ngày càng yếu dần, cô sợ lửa tắt thì mẹ cô lại biến mất.“Ôi!”, cô bé kêu thất thanh. “Mẹ ơi, con không muốn xa mẹ. Con muốn đi cùng với mẹ, mẹ đừng bỏ con ở lại một mình”. Cô bé khóc nấc lên, cô nắm lấy áo mẹ như muốn giữ mẹ lại. Nhưng tay mẹ dần rời ra và bóng mẹ cũng mờ dần.“Nhất định con phải giữ mẹ lại”, cô bé vội vàng lấy ra tất cả những que diêm còn lại quẹt lên tường. Cả bó diêm bốc cháy, mọi vật bừng sáng, cô bé lại cảm thấy mẹ đang ôm mình. Mẹ mỉm cười. Cô bé bỗng cảm thấy người mình nhẹ bỗng, cúi đầu nhìn xuống, hoá ra, cô đã rời xa mặt đất. Cô ôm chặt lấy mẹ, bay mãi, bay mãi, hai mẹ con bay xuyên qua những đám mây dày và bay lên trời, bay tới một nơi không có giá rét, đói khát và đau buồn.Tôi thấy rất thương,nhưng chẳng làm gì được.Ngay vào sáng hôm sau cô bé đã ra đi mãi mãi,thật sự đáng thương.Tôi chỉ muốn quá đây mọi người  trên trái đất luôn yêu thương giúp đỡ lẫn nhau, không có ai bị đói, bị rét, không có ai bị nghèo khổ. Cầu chúc cho mọi người được sống cuộc đời đầy ắp niềm vui và tiếng cười.

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 8

Lớp 8 - Năm thứ ba ở cấp trung học cơ sở, học tập bắt đầu nặng dần, sang năm lại là năm cuối cấp áp lực lớn dần nhưng các em vẫn phải chú ý sức khỏe nhé!

Nguồn : ADMIN :))

Copyright © 2021 HOCTAP247