"Muốn sang thì bắc cầu Kiều
Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy"
Mỗi khi đọc câu ca dao đó, lòng em lại bồi hồi, xúc động nhớ đếnnhững người thầy cô đã dạy cho em những bài học bổ ích cùng viớ những đạo lý làm người. Thầy cô nào em cũng biết ơn và quý trọng nhưng trong các thầy cô ấy, có một người cô đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm hồn em, đó là cô Phương-cô giáo dạy tiếng Anh của em năm lớp 3.
Năm nay cô khoảng 40 tuổi, vóc dáng khá cân đối. Khi đến trường vào thứ Hai, cô mặc áo dài nhiều màu sắc với những đường hoa văn làm nổi bật trông thật đẹp. Còn những ngày khác cô mặc những bộ com-lê chỉnh tề, màu sắc trang nhã và lịch sự. Khuôn mặt cô hình trái xoan phúc hậu, mái tóc dài mượt và đen óng, làn da mịn màng và trắng hồng. Đôi mắt cô hai mí sáng long lanh, mũi cô cao dọc dừa trông thật thanh tú, môi cô đỏ gồng dù không thoa son. Cô rất hay cười, khi cười hé lộ hai hàm răng trắng ngà và đều như hạt bắp.
Cô em không chỉ đẹp người mà tính tình cũng rất đáng mến, cô hiền lành, tốt bụng, yêu thương học sinh như chính con ruột của mình. Khi giảng bài, cô giảng tận tình, khi có kiến thức nào kos hay từ vựng nào khó đọc, cô nhấn mạnh và giảng đi giảng lại nhiều lần để chúng em hiểu hơn. Đối với những bạn học yếu, cô luôn tìm cách giúp các bạn ấy học tốt hơn. Đối với các bạn có hoàn cảnh khó khăn, cô vận động nguyên góp để cách bạn ấy vượt qua hoàn cảnh khó khăn.
Cô dạy em cho đến khi em học hết lớp 3. Cô là người mẹ vô cùng tình cảm và quan tâm các con. Cô luôn nói với chúng em rằng “Với cô các con đều giống như con ruột vậy. Cô không muốn phạt hay trách mắng bạn nào hết”. Chẳng vì thế mà tất cả các bạn trong lớp đều yêu quý cô.
Em còn nhớ năm lớp 3 có một bạn nam ở trường ngoài chuyển về. Bạn ấy tên là Nam, to con và vô cùng nghịch ngợm. Chưa bao giờ chú ý nghe giảng, bài kiểm tra lúc nào điểm cũng thấp nhất lớp đã thế trong lớp còn hay nói chuyện riêng. Làm rất nhiều thầy cô phiền lòng. Thế nhưng chưa bao giờ em thấy cô phạt bạn hay mắng bạn cả. Cô sắp xếp cho bạn ngồi cùng một bạn học khá của lớp, mỗi ngày sau giờ tan lớp cô đều kiên nhẫn ở lại để chỉ bạn học, khuyên răn và dạy dỗ bạn những điều hay. Thế là chỉ sau 1 tháng thành tích học của bạn Nam đã cải thiện đáng kể. Từ người học kém nhất lớp bạn đã vươn lên thành một người có học lực khá, không còn mải mê nói chuyện trong giờ nữa mà rất ngoan ngoãn chép bài. Các thầy cô giáo cũng như các bạn rất mừng vì điều đó.
Đến năm em lớp 4 thì cô Phương chuyển đến một trường khác dạy học. Ngày chia tay cô ôm chúng em vào lòng và dặn dò các con phải chăm chỉ học hành trở thành con ngoan trò giỏi của gia đình và thầy cô. Em vẫn nhớ như in cái ôm thật chặt và lời dặn dò của cô.
Tuy 3 năm đã trôi qua, giờ em cũng đã trở thành một cô học sinh trung học cơ sở thế nhưng những kỉ niệm về cô sẽ không bao giờ phai nhạt đi. Cô chính là người mẹ hiền đáng kính của chúng em.
Tháng tư về phượng đỏ thắm sân trường
Tuổi học trò ấy vui biết bao nhiêu
Có thể nói, cấp 1 là khoảng thời gian tươi đẹp, hạnh phúc và đong đầy kỷ niệm nhất của tuổi học trò. Cấp 1 trôi qua nhanh lắm, nhanh đến nỗi tôi còn chưa kịp nhận ra là nó đang chỉ còn đếm theo từng ngày và nhanh đến nỗi tôi chưa kịp nghĩ rằng là nó sẽ hết. Biết bao lời yêu thương chưa nói, biết bao tình bạn, tình thầy trò đang thật đẹp thì phải nói chia xa.
Những ngày gần đây, tôi mới nhận ra một điều, đáng lẽ ra, tôi phải thấy từ rất lâu rồi. Đó là sự tận tâm của các thầy, các cô. Tôi thấy thật biết ơn và cũng thấy thật có lỗi. Các thầy, các cô tôi đều rất yêu mến nhưng cô giáo mà tôi ấn tượng nhất đó là cô Liên dạy Tiếng Anh.
Tôi không biết vì điều gì mà luôn không thích học Tiếng Anh. Môn Anh thật sự căng thẳng và với tôi hơn nữa đó là sự chán nản, sự việc vẫn sẽ kéo dài nếu không có cô.
Cô biết điểm của tôi thấp, cô là người đã giúp đỡ tôi rất nhiều mà tôi không hề nhận ra. Trong các giờ học Tiếng Anh ở lớp, cô nghiêm khắc với tôi hơn hết, vậy nên tôi bắt đầu chú ý đến học Anh và dần cải thiện tình hình. Tôi thấy sự chuyển biến rõ rệt nhất là tôi thấy hứng thú hơn với ngoại ngữ, tôi bắt đầu thích môn học này.
Cô Liên là một người rất nghiêm túc và tận tâm. Cô sẵn sàng giảng giải thật tỉ mỉ cho học sinh từng câu, từng câu một. Trong mắt cô, tôi luôn nhìn thấy được sự quan tâm dành cho học trò và sự đam mê, nhiệt huyết với nghề giáo.
Có ngày nhà trường đột ngột bị mất điện, cả cô và trò đều nóng nhưng cô vẫn hăng say với bài giảng còn dang dở của mình mặc mồ hôi ướt áo. Không phụ lòng cô, lớp tôi trật tự lắng nghe cô giảng bài. Mỗi bài học của cô còn lồng ghép rất nhiều kiến thức hay và ý nghĩa.
Tôi và các bạn tôi khâm phục cô lắm vì cô như một cuốn "từ điển sống” môn Tiếng Anh. Cô có thể nhớ rất nhiều cụm động từ khó hay rất nhiều câu thành ngữ cũng khó nhớ không kém. Lớp tôi tự hào vì được cô dạy. Tôi nhớ nhất đó là một lần lớp tôi làm bài thi thử, lúc trả bài điểm tôi không cao. Cô đã đến tận nơi dạy lại tôi thật cẩn thận. Tôi cảm động lắm, tôi biết cô quan tâm tới học trò nhiều như vậy mà.
Từ lúc đó, tôi đã tự hứa với bản thân là sẽ phải thật cố học Tiếng Anh để cô không thất vọng. Mỗi môn học với tôi đều mang những ý nghĩa nhất định, mang khả năng, mang sở thích, mang kì vọng, tâm huyết, sức lực của cô giáo và mang cả trách nhiệm của một người đang bước vào cuộc đời nữa. Tôi yêu môn học không chỉ bởi chính môn học đó mà còn vì những người truyền lửa đầy mãnh liệt.
Ngày lớp tôi chụp ảnh kỷ yếu, cô đến rất sớm, kịp thời gian để chụp với các trò của cô những tấm ảnh đôi, ảnh ba thật đẹp và thân mật. Chụp ảnh tập thể xong, tôi thấy cô Liên vẫn còn ngoái lại nhìn chúng tôi chụp ảnh một lúc lâu.
Cô mang điện thoại ra và chụp lại những khoảnh khắc đông đủ học trò của cô đang lớn dần lên, đang chuẩn bị bước vào cuộc đời.
Cô đứng đó và cười rất tươi, chắc cô rất vui vì học sinh cô dạy ba năm với bao kỷ niệm, đang rất xinh đẹp trong tà áo dài. Vậy là, cô lại sắp đưa xong một lứa nữa qua đò rồi. Cạnh nụ cười tươi là ánh mắt âu yếm, thân thương của người mẹ hiền nhìn đàn con đang dần trưởng thành.
Cô Liên được lớp chúng tôi gọi thân mật là "mẹ Liên” chính bởi sự gần gũi, quan tâm, chân thành và hiền hậu của cô. Dù cô không phải là cô giáo chủ nhiệm lớp nhưng cô rất quan tâm, để ý, chăm sóc, nhắc nhở lớp chúng tôi.
Tôi đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian, rất nhiều cơ hội để cảm nhận được sâu sắc tình yêu mà cô dành cho lớp tôi nhiều thế nào. Đến giờ phút sắp kết thúc năm học tôi mới thấm thía thì thật muộn nhưng tôi thấy mình vẫn còn chút thời gian để nói lời cảm ơn cô qua từng buổi học, qua từng sự cố gắng.
Khi rời xa mái trường, xa những vòng tay bao bọc, chở che, chăm sóc, tôi sẽ vẫn nhớ mãi những hành trang mà cô đã trang bị, không chỉ là kiến thức mà còn là những bài học kinh nghiệm sống. Mẹ Liên sẽ mãi là cô giáo dạy Tiếng Anh tôi trân trọng và yêu thương nhất. Tôi sẽ cố gắng noi theo tấm gương của cô, một người phụ nữ tài giỏi, hiền lành, chân thành và nghiêm túc.
Tiếng Việt, cũng gọi là tiếng Việt Nam Việt ngữ là ngôn ngữ của người Việt và là ngôn ngữ chính thức tại Việt Nam. Đây là tiếng mẹ đẻ của khoảng 85% dân cư Việt Nam cùng với hơn 4 triệu Việt kiều. Tiếng Việt còn là ngôn ngữ thứ hai của các dân tộc thiểu số tại Việt Nam và là ngôn ngữ dân tộc thiểu số tại Cộng hòa Séc.
Nguồn : Wikipedia - Bách khoa toàn thưLớp 5 - Là năm cuối cấp tiểu học, áp lực thi cử nhiều mà sắp phải xa trường lớp, thầy cô, ban bè thân quen. Đây là năm mà các em sẽ gặp nhiều khó khăn nhưng các em đừng lo nhé mọi chuyện sẽ tốt lên thôi !
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247