Nhìn những cánh lục bình trôi bồng bềnh trên mặt nước, cánh hoa tím nôn nao như cảnh nhà trớ trêu của tôi vậy. Dòng nước kia đã mang mẹ tôi đi xa mãi.
Trận mưa bão đột ngột đổ ập lên con thuyền bé nhỏ của gia đình tôi. Nó chới với hoài trong vô vọng giữa những đợt sóng gầm thét dữ dội. Mặt biển đen ngòm như loài thủy quái nuốt chọn con thuyền. Bố chỉ có thể cứu sống tôi khỏi tay tử thần, còn mẹ tôi thì không thể thoát khỏi lưỡi hái của lão. Từ đó, cuộc sống gia đình tôi càng trở nên khốn khó hơn, ngôi nhà đơn sơ thiếu hẳn hơi ấm từ bàn tay mẹ. Tôi nuốt cay đắng vào trong nhưng ba đã thay đổi rất nhiều. Ông không còn vui tính như xưa mà thường xuyên cau có, say xỉn và dường như không mấy quan tâm tới tôi nữa. Có những đêm mưa gió, tôi lại thấy ông ngồi lặng im, tựa mình vào cửa, khóc thầm. Một khoảng trống lớn không thể bù đắp được. Nhưng tôi là một đứa trẻ, tôi cần sự quan tâm của bố để làm dịu phần nào nỗi cô đơn vậy mà tôi chẳng đón nhận được gì! Tôi thấy chán ngắt cuộc đời bất công này? Sao cuộc sống cho tôi hoàn cảnh nghèo khó lại còn bắt tôi chịu cảnh mồ côi? Tôi buồn chán, mệt mỏi và thất vọng rồi thấy mình đang chìm vào một vầng sáng nhạt.Tôi nheo mắt lại, có lẽ không phải mơ, bởi tôi đang thấy một dáng người quen thuộc đi về phía mình. Ai vậy nhỉ? Tôi bất giác vừa chạy tới vừa khóc: “ Mẹ!...Mẹ!”. Niềm hạnh phúc đoàn tụ ngập tràn, tôi không tin vào chính mắt mình nữa. Đúng mẹ rồi,vẫn nụ cười hiền hậu, vẫn ánh mắt nhìn tôi trìu mến. Tôi sà vào lòng mẹ, bàn tay gầy gầy khẽ vuốt mái tóc tôi. Tôi mong sao thời gian ngưng lại để tôi sống trọn giây phút này.
Nhưng mẹ có vẻ xanh xao quá, mà sao quần áo mẹ ướt sũng vậy? Tôi ngước mắt nhìn mẹ, đôi mắt ấy đã nhạt nhòa nước của niềm vui và nỗi buồn. Mẹ tôi ân cần:
Mai à, dạo này con học hành vẫn tốt chứ, bố con thế nào?
Tôi nghẹn ngào trong tiếng nấc khi lại được nghe giọng nói từ tốn, nhẹ nhàng ấy. Tôi thưa mẹ:
Con vẫn đạt là học sinh xuất sắc của lớp của mẹ ạ. Mẹ đừng lo, con tự biết chăm sóc cho mình mà.
Còn ba con?-mẹ nhắc lại.
Mẹ ơi…Từ ngày mẹ ra đi, bố uống rượu suốt, chẳng thiết gì tới công việc, con chẳng làm thế nào cả.
Gương mặt mẹ lặng ngắt như tảng đá, lặng im hồi lâu trước câu trả lời của tôi. Tôi hối hận,vì biết rằng tôi đã làm mẹ xót xa lòng. Mẹ nó với tôi rằng:
Con gái yêu dấu của mẹ. Mẹ biết hai bố con đang chịu nhiều vất vả mọi gánh nặng bây giờ đều đổ lên vai bố con, mẹ không thể san sẻ cùng với bố, đó là lỗi của mẹ. Nhưng con hãy cố gắng khuyên nhủ, động viên bố con. Mặt trời đâu chỉ có những đám mây đen mà còn có những tia nắng ấm áp. Con hãy nhớ rằng, mẹ luôn ở bên hai bố con, trên con thuyền bố chèo lái, bên chiếc bàn con học. Dũng cảm cô gái của mẹ.
Tôi khẽ vâng lời mẹ. Hơi ấm tình mẫu tử như truyền thêm cho tôi niềm tin và sức mạnh để vững bước trên con đường phía trước. Bỗng tôi nghe vang vọng tiếng ai lay gọi mình. “ Mai ơi! Tỉnh dậy đi con, khuya rồi mà khóc lóc gì vậy?”. Tôi dụi mắt chẳng còn thấy mẹ đâu nữa, chỉ mình bố đứng đó. Hóa ra đó chỉ là giấc mơ, tôi ôm chầm lấy bố, bố như hiểu chuyện khẽ xoa đầu tôi
Vote cho tui nkaa
cái này mình viết lâu rồi chứ mình ko chép mạng nhé 1
Thời gian cứ vô tình trôi, muốn cuốn đi tất cả. và bụi thời gian cứ phủ lên, cứ muốn xóa nhòa kí ức. Không biết sóng gió cuộc đời đánh ta đi về đâu. Trong cuộc đời, bao sự việc xảy ra,bao người bạn mới đến với ta. Và có thể: ta đã lãng quên quá khứ. Nhưng khi ta bỗng chững lại,bỗng gặp lại bản thân ta, khi mọi kí ức bỗng tràn về, ta giật mình, khẽ gọi: bạn.
"Hẹn gặp cậu trong mơ"- lời tôi thường nói. Nhưng điều ấy chưa bao giờ thành hiện thực. Phải chăng vì tôi đã quá vô tâm, đã tụ tha hóa bản thân, tự thay đổi mình? Nên bà tiên đã đến, vung cây đũa thần, hóa phép nhiệm màu, đi tôi đi tìm tôi, tìm lại kí ức.
Trong mơ, tôi đứng lặng giữa một cơn phòng lớn, rộng thênh thang, thẫm một màu u uất. Tôi mệt mỏi bởi cứ phải lê gót, lê gót giữa bãi cát dài. Biết đâu tâm hồn mình đã hóa thành cát bụi.
Trong mơ, tôi co người vì lạnh. Lạnh da lạnh thịt, buốt giá tâm can. trong mơ, lòng tôi thổn thức, biết đâu là đích đến của cuộc hành trình, biết nơi nào dừng lại?? Tôi buồn, tôi cô đơn, tôi trống rỗng. Tôi đang đi trong căn phòng kín của tâm hồn mình- nơi tôi đã tự chôn vùi kí ức!!
Trong mơ, bạn xuất hiện. Trong mơ, Sử - bạn của tôi vẫn vậy. Vẫn nước da ngăm đen vì nắng cháy; vẫn bàn tay khô ráp, đã sẫm lại do nhựa cỏ; vẫn đôi mắt đầy tự tin, đầy nghị lực. Và nụ cười vẫn chưa hề nở trên môi tới một lần. Tôi chạy tới, muốn ôm chặt lấy bạn, muốn được bạn chở che. Bạn của tôi- sóng gió cuộc đời không đánh gục được. Bạn của tôi- vẫn mãi như Asin kiên cường.
Tôi từng là một cô bé hồn nhiên, sống trong vòng tay ấm áp của mẹ, của cha. Tôi luôn nghe lời, luôn biết : không được chơi với thằng Sử chăn trâu. Và cứ thế, cứ thấy bạn từ xa, lũ trẻ chúng tôi chạy xa. "Phải "cạch" thằng Sử". Cuộc đời tôi- phẳng lặng.
Bạn - một số phận bất hạnh. Bất hạnh ngay từ cái tên: thằng không cha. Bạn bất hạnh vì không phải là dân bản địa, không có ruộng đất. bạn bất hạnh vì con mắt người đời :" bố nó chết vì AIDS, anh nó đi tù" Cuộc đời bạn- đầy bão tố.
Nhưng bạn hiên ngang đi ra từ bão tố, hiên ngang kéo tôi ra khỏi bàn tay tử thần dưới dòng ông Hồng đục đỏ. Tại tôi ham chơi, ham hái hoa rau muống tím biếc mọc sát bờ sông. Tin con bé xém bị chết đuối khi cả vùng ai cũng biết. Còn bạn- vị anh hùng thì mãi mãi vô danh.
Và tôi lần đầu tiên cãi lại lời mama: kết bạn với bạn. Có thể với bạn, tôi chỉ là cơn gió nhẹ. Nhưng với tôi, bạn còn mạnh hơn cả giông tố cuộc đời mình. Bạn đến, tôi nhận ra được nhiều điều. Nhờ có bạn, tôi yêu hơn biết bao điều giản dị quanh mình.
Quên sao được những buổi chiều lộng gió, nằm giữa một rừng hoa đồng nội, lắng nghe tiếng sáo diều vi vu vi vu. Quên sao được niềm vui khi chạy trên triền đê, khi cỏ may bám đầy áo, và hét to :" Tôi yêu quê tôi"
Niềm hạnh phúc của cô bé vùng quê Bắc Bộ đâu chỉ có vậy. Bạn tối ngày đi làm thuê cho cả làng, quần quật suốt ngày, nhọc nhằn lẫn nhục nhằn, bạn vẫn không thể hiện chút cảm xúc nào trên nét mặt. Xã cho con trâu, bạn làm bạn với nó. Vậy thôi!! Tôi dậy bạn chữ, dạy bạn làm toán. Nhưng biết không Sử ơi: bạn cũng chính là một người thầy của tôi đó. Cuộc đời bạn là một thiên truyện dài. bạn kể nhiều, nhiều lắm, nhiều hơn rất nhiều tôi có thể nghĩ về cuộc đời của cậu bé 12 tuổi. Bạn rất mong ước có một gia đình. bạn ước được như tôi, mong một lần được cất tiếng gọi mẹ. Nhưng đâu có được. "Đời là vậy. Sóng gió đánh có chọn ai đâu." Tôi biết được giá trị của đồng tiền; biết thương giọt mồ hôi rơi trên má mẹ, yêu giọt nước mắt cay khóe mi cha hơn, biết cha mẹ phải vất vả như thế nào để nuôi "2 cô vịt giời" khôn lớn. Tôi hối hận vì đã bỏ cơm vì không có con búp bê. Tôi hiểu hơn giá trị của hạnh phúc gia đình. Tôi hối hận, tôi giận mình vì đã trốn học đi chơi, đâu biết đó là ước mơ , là nỗi khao khát lớn của bạn.
Nhưng đúng thật: " sóng gió cuộc đời có chọn ai đâu". Do làm ăn tốt, cả nhà tôi đã rời khỏi miền quê nghèo ấy. Biết tin, bạn chỉ ừ. Và hôm tôi đi, tôi không gặp lại bóng dáng thuở nào. Thời gian trôi, thấm thoắt đã 6 năm, tôi gần như đã quên: mình có một người bạn.
Em sẽ luôn ghi nhớ và trân trọng giấc mơ quý giá này. Em tin rằng dù không có thật nhưng mỗi lời nói, cử chỉ dành cho em đều là động lực để em vươn lên trong cuộc sống.
xin hay nhất 1
Tiếng Việt, cũng gọi là tiếng Việt Nam Việt ngữ là ngôn ngữ của người Việt và là ngôn ngữ chính thức tại Việt Nam. Đây là tiếng mẹ đẻ của khoảng 85% dân cư Việt Nam cùng với hơn 4 triệu Việt kiều. Tiếng Việt còn là ngôn ngữ thứ hai của các dân tộc thiểu số tại Việt Nam và là ngôn ngữ dân tộc thiểu số tại Cộng hòa Séc.
Nguồn : Wikipedia - Bách khoa toàn thưLớp 5 - Là năm cuối cấp tiểu học, áp lực thi cử nhiều mà sắp phải xa trường lớp, thầy cô, ban bè thân quen. Đây là năm mà các em sẽ gặp nhiều khó khăn nhưng các em đừng lo nhé mọi chuyện sẽ tốt lên thôi !
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247