Lời giải 1 :
Nhìn lá rụng lòng chợt bồi hồi xao xuyến. Xao xuyến nhớ đến bà, nhớ kỉ niệm về bà, nhớ từng lời bà dạy.
Bà tôi đi tự lúc nào tôi cũng không còn nhớ bởi khi nhắc về bà 'một nốt trầm xao xuyến' lại ráng xuống lòng tôi. Chỉ còn kỉ niệm, lời dạy bảo của bà là tôi nhớ không xót. Chẳng phải kiến thức sâu xa gì, chỉ là lời khuyên trong đời sống thường nhật. Nhỏ thôi nhưng luôn đọng lại trong tôi. Cái tuổi mới lớn này, sao tránh khỏi lo toan, muộn phiền. Không còn vô tư, ngây ngô nữa. Đến lúc ta phải lớn lên, trưởng thành, suy nghĩ chín chắn hơn, và không ai hết, bà như ngọn lửa thắp sáng nỗ lực, truyền niềm tin, hy vọng đến cho tôi. "Để thành con bướm xinh đẹp, nó cũng từ con sâu chịu thu mình trong kén, khó nhọc chờ cơ hội lớn lên, phát triển. Thanh sắt mài rũa, quằn mình lắm mới thành cây kim. Với những ai mưu cầu thành công, hạnh phúc thì cố gắng gian khổ là lẽ thường tình. Đến cỏ hoang cũng vươn mình mà sống." Bà học ít mà ngẫm nhiều, hiểu nhiều để rồi truyền lại cho tôi- đứa cháu của bà cái kinh nghiệm, sự nỗ lực, cần cù cao quý. Học- học nữa - học mãi. Như lời Bác đã dạy cũng như bà đã nhắc, nhắc hoài để tôi vươn lên dù thất vọng đấy hay áp lực thành tích đè nặng. Gục trên bàn, hồi tưởng lời bà dạy rồi lại thầm động viên thúc dục bản thân kiên trì nỗ lực. Vâng, người lái đò đầu đời của tôi là bà, sau này vẫn là bà với lời giảng không quên.
Cảm ơn bà cùng bài học ý nghĩa, sâu sắc ấy. Tôi sẽ cố gắng thực hiện giống cách mà bà đã dạy dỗ tôi. Luôn hết lòng, đầy tình yêu thương.
Thảo luận
-- Có gì sai xót mong b góp ý nha:>
-- Có gì sai xót mong bạn góp ý nha:>
-- cậu chỉnh thêm để thành bài văn ngắn được không á, xong rồi mình cho ctlhn nha, làm phiền cậu rồi '-'
-- Từ đầu đến "bà dạy" là MB nha b
-- mình cảm ơn nhiều nha ạ :3