Trang chủ Ngữ văn Lớp 9 Hãy kể về một lần em trót xem nhật kí...

Hãy kể về một lần em trót xem nhật kí của bạn * Đừng copy mạng ạ tự làm càng tốt sẽ vote 5* và câu trả lời hay nhất ạ câu hỏi 3274306 - hoctapsgk.com

Câu hỏi :

Hãy kể về một lần em trót xem nhật kí của bạn * Đừng copy mạng ạ tự làm càng tốt sẽ vote 5* và câu trả lời hay nhất ạ

Lời giải 1 :

Tôi vẫn luôn nghĩ mình là người rất đen đủi và thiệt thòi hơn mọi người. Cho đến một ngày…

Đó là một ngày nắng gắt mùa hè năm lớp 8. Giữa con đường làng vắng tanh, tôi phi xe đạp thật nhanh, rẽ gió để tới nhà đứa bạn thân – Phương. Tôi vẫn thường đến nhà nó như thế, với lí do quen thuộc: học nhóm.

Đến trước cửa nhà, chỉ cần tôi gạt tiếng chân chống quen thuộc, Phương sẽ lập tức chạy ra mở cửa cho tôi. Phía sau cánh cửa ấy, là một cô bé nhỏ nhắn, nước da hơi ngăm đen, mái tóc cắt ngắn gọn gàng. Đôi mắt đen nháy của nó trông thật tinh nhạy lại rất cuốn hút người khác. Giọng nó thì hay ơi là hay, vẫn thường được phát trong những lần phát thanh của trường.

Tới rồi hả?

Ừ, không để tao vào nhà hả?

Vào đi!

Chúng tôi nói chuyện vẫn thường tự nhiên như thế. Bố mẹ Phương cũng coi tôi là đứa con gái trong gia đình này rồi. Tôi chạy ngay vào phòng Phương, nằm trên giường. Nó rót nước cho tôi, mỉm cười:

Mày làm bài tập hôm nay chưa?

Tất nhiên là chưa rồi, thế nên tao mới đến đây đó!

Tao cũng biết là thế mà. Tao làm xong rồi đó. Mày uống nước rồi ở đây làm nha. Tao ra phụ bố mẹ tao một xíu.

Yên tâm đi.

Tôi cười khì. Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn mà nhanh nhẹn của Phương khuất dần, tôi còn nằm ở đó một lúc nữa. Uể oải lấy quyển sách và tập vở đặt trên bàn. Cuối cùng tôi cũng chịu học. Tôi đã hết sức tập trung nhưng đến câu thứ ba, tôi đã không biết làm và chán nản. Tôi bắt đầu tinh lanh đi tìm tập vở của Phương để chép. Vì Phương là đứa vốn học giỏi, chăm chỉ. Thành tích của nó mà đứng hai thì không ai dám đứng nhất. Đang tìm quyển vở bài tập, tôi bỗng thấy một cuốn sổ trắng xám có đánh dấu bằng sợi dây đỏ. Tôi đã từng thấy nó một lần: khi tôi bất ngờ vào nhà, Phương đang viết vội giấu nhẹp nó đi. Tính tò mò lại nổi lên, tôi lén thấy Phương vẫn đang cặm cụi giúp bố. Nhanh tay, tôi mở ra xem. Và đó vẫn là dòng chữ xinh xắn tôi thường thầy, nhưng lại là một Phương khác mà tôi không thấy:

“Hôm nay, ngày 12/12/2017

Nay lạnh quá, nhưng mình không có áo để mặc. Áo hôm qua mình giặt, vì trời mưa mà chưa kịp khô. Thôi vậy, mình không nên đòi khỏi. Cố lên!”

Tôi nhớ hôm ấy, trời lạnh dữ lắm. Tôi còn kéo bằng được Phương ra ngoài để chơi. Vì tôi mới được bố mẹ mua cho chiếc áo khoác mới, tôi phải khoe với mọi người. Còn bạn tôi, không có áo mặc. Tôi không biết...

“Hôm nay, ngày 05/01/2018

Một ngày buồn! Mình đã đạt danh hiệu học sinh xuất sắc của trường. Nhưng không dám nói với bố mẹ. Bố mẹ lại cãi nhau, lại vì chuyện tiền cho mấy đứa đi học. Giá mà mình có thể đổi danh hiệu này thành tiền cho bố mẹ! Nếu bỏ học, mình có thể giúp bố mẹ không?”

Tôi, một đứa có điều kiện gia đình đầy đủ bố mẹ cho nhưng chưa bao giờ mang về cho họ một niềm tự hào. Trong khi, đứa bạn cùng trang lứa của tôi, nó đã cố gắng, nó thông minh và ngoan ngoãn như thế, lại phải lo nghĩ nhiều như vậy. Và tôi cũng không hề biết về chuyện gia đình nó. Tôi là một đứa con tồi, một người bạn tồi!

“Hôm nay, ngày 24/06/2018

Lại một ngày không vui! Hôm nay có mấy bạn trong lớp nói xấu cái Lan, kêu nó là học kém lại hay ăn chơi, nghịch ngợm, la cà; nói mình không nên chơi với nó. Mình đã nói rất lịch sự để mấy người đó kết thúc nhưng họ vẫn cứ cười cợt. Bực quá nên mình đã cãi nhau một trận. Lần đầu tiên mình gây lộn. Nhưng mình không hối hận. Vì cái Lan là bạn thân của mình”

Đọc đến những dòng này, nước mắt tôi đã đầm đìa khuôn mặt. Ôi đứa bạn của tôi, đứa bạn mà vì mải chơi tôi đã quên lịch hẹn với nó, vì có bạn mới đến mà có lúc tôi bỏ rơi nó. Nhưng mỗi khi tôi gặp khó khăn, đều là nó ở bên cạnh. Mỗi khi tôi kêu mệt, đều là nó mỉm cười cho tôi mượn bờ vai. Nhưng tôi lại không hề biết, trong trái tim bạn tôi cũng có nhiều vết nứt. Tôi không biết tôi lại quan trọng với nó như thế. Tôi không biết....

Tôi đang khóc nức nở thì Phương vào. Nó thấy quyển sổ trên tay tôi, nhìn tôi khóc lóc. Mặt nó thoáng bất ngờ, tức giận nhưng lập tức xoa dịu ngay. Nó tiến đến và rút cuốn sổ ra, ôm tôi vào lòng. Vẫn bàn tay ấm áp ấy, vẫn đứa bạn đáng yêu của tôi và còn đáng thương nữa. Nhưng nó lại đang ôm tôi. Rốt cuộc tôi vẫn chỉ là một đứa bé trong mắt nó. Và vẫn chỉ có Phương là đứa bạn tốt nhất của tôi.

Có Phương mà tôi đã trở thành người khác, biết yêu thương, biết quan tâm và biết cố gắng để có thể xứng đáng là người bạn tốt của Phương – cô gái kiên cường và ấm áp, mạnh mẽ và đánh thương. Nhưng cũng từ đó, tôi không bao giờ thấy nhật kí của nó nữa...

Thảo luận

-- mà thôi cậu bỏ đi cũng đc
-- Vote cho bro 4* ủng hộ tinh thần

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 9

Lớp 9 - Là năm cuối ở cấp trung học cơ sở, sắp phải bước vào một kì thi căng thẳng và sắp chia tay bạn bè, thầy cô và cả kì vọng của phụ huynh ngày càng lớn mang tên "Lên cấp 3". Thật là áp lực nhưng các em hãy cứ tự tin vào bản thân là sẻ vượt qua nhé!

Nguồn : ADMIN :))

Copyright © 2021 HOCTAP247