Trang chủ Ngữ văn Lớp 7 Viết bài văn về người thân của em! câu hỏi...

Viết bài văn về người thân của em! câu hỏi 3000000 - hoctapsgk.com

Câu hỏi :

Viết bài văn về người thân của em!

Lời giải 1 :

Bạn tham khảo,

Em gắn bó chia sẻ ngọt bùi với tôi từ tấm bé, em suốt ngày líu lo múa hát. Em là Chích Bông, "Chim Chích Bông bé tẹo teo, rất hay trèo..."

Chích Bông của tôi năm nay mười một tuổi, sắp qua cái tuổi nhi đồng nên em có cũng có những suy nghĩ khá người lớn. Đôi mắt sáng, nụ cười thân thiện và mái tóc đen dài óng ả của em luôn thu hút mọi ánh nhìn. Em không cao nhưng có những bước chân thần thánh của một mẫu nhí chuyên nghiệp, có lẽ em tự tin về vóc dáng của mình nên em ăn khá ít và rất chậm. Ngày nhỏ em trắng lắm, nhưng mỗi năm bánh mật hơn chút vì tắm nắng gió nhiều. Mẹ kể: ngày mới sinh mũi em cao, thắng tắp, không tẹt như mũi của tôi, nhưng lạ thay, càng lớn, mũi của em càng như ngủ yên, mũi của tôi cứ lớn lên mỗi ngày. Hình thức em không có gì đặc biệt lắm nhưng rất hút mọi người bởi cái duyên ngầm, khi tiếp xúc với và hiểu về em, ai cũng đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

Em là cô bé cực kỳ tự lập và bản lĩnh, chưa đầy một tuổi đã tự ở nhà một mình, chỉ nằm và ngồi trên giường với đủ loại sách vở, tranh ảnh lăn lóc xung quanh, mười tám tháng tuổi đã biết kéo quần đi vệ sinh rồi mặc vào, hai tuổi đã tự học cả nghìn từ Tiếng Anh, ba tuổi đã tự biết đọc Tiếng Việt, năm tuổi tự học Tiếng Nhật nhưng khi vào lớp một mẹ không cho học nữa. Ngày ấy tôi cũng hay phải nghỉ học ở nhà trông em ốm, chơi với em để mẹ đi dạy. Tôi nhớ mãi cái ngày em mới năm, sáu tháng tuổi, hai chị em đang chơi trên giường thì em ngã, đau, khóc to lắm, tôi cuống lên ôm em vỗ về rồi vội gọi điện thoại cho mẹ: "Em ngã xuống đất rồi, mẹ về đi". Mẹ về đến nhà thấy hai chị em đang chơi trên giường thì không hiểu làm thế nào mà tôi bế được em lên, tôi cũng không nhớ mình đã làm gì vì chúng tôi chỉ cách nhau hai tuổi nên em mập gần bằng tôi. Kỷ niệm thì nhiều lắm, nhưng cái cảm giác được em ôm, hôn cái chụt vào má thiêng liêng lắm. Ngày trước cũng đôi lần tôi có cảm giác ghen tị với em, vì em luôn may mắn, luôn được nhiều người ngưỡng mộ. Em học giỏi, hát hay, nhảy đẹp, múa siêu, ... Mọi thứ gần như rất hoàn hảo đối với em. Em học rất ít, tham gia các hoạt động ngoài sách vở rất nhiều nhưng khi tham gia các cuộc thi văn hoá luôn dành giải cao: Hai năm liền em đều có điểm thi cao thứ hai toàn quốc trong cuộc thi olympic toán, còn đạt cúp vô địch toàn quốc trong một cuộc thi toán tư duy, ...

Nếu năm nay tôi không nghe được câu chuyện ông mắng mẹ là không nghe lời đi bỏ đi mà cố tình sinh em tôi. Nếu tôi không nghe được ông nói thẳng vào mặt chị em tôi: Kiểu gì ông cũng cần phải có cháu trai để nối dõi, tại sao không phải cặp trai gái mà là hai đứa con gái vô tích sự... thì tôi không bao giờ hiểu được em gái tôi lại khác thường đến mức phi thường như thế. Tôi không còn cảm giác ghen tị nữa. Tôi hiểu mười một năm trước em đã được sinh ra và lớn lên như thế nào. Tôi càng thấy thương, yêu em nhiều hơn, khâm phục nghị lực của em gấp bội lần. Bố về ở với ông khi không thuyết phục được mẹ bỏ em. Mình mẹ chăm tôi và em từ lúc đấy. Lúc bé tôi nghịch lắm, mẹ khá vất vả vì tôi, nuôi em nhàn hơn nhiều, mẹ suýt đẻ rơi em trên xe, em không hay quấy khóc, hay ốm nhưng không phải uống thuốc, cứ khi nào mẹ mệt, như kiệt sức thì em lại hết ốm, tự khỏi.

Em có thể học tốt tất cả các môn từ văn hoá đến múa, vẽ, hát, dẫn chương trình, diễn mẫu, diễn phim, ... Em dễ gần và thân thiện với mọi người, ở đâu có em, nơi đó có tiếng cười. Điều đặc biệt nữa là em rất biết nhường nhịn, em nhường tôi nhiều hơn tôi nhường em. Em luôn làm đám bạn của tôi trầm trồ "Em gái cậu thật tuyệt vời! Tớ có gì lạ là em tớ ăn vạ đòi bằng được". Em tôi thì không bao giờ thế. Yêu em lắm, có gì hay, ngon cũng đều dành cho chị.

Em thích nhiều thứ nhưng em thích nhất được cùng mẹ và tôi tham gia các hoạt động thiện nguyện, chia sẻ khó khăn với những người kém may mắn, tham gia các hoạt động bảo vệ môi trường. Em luôn lo lắng, trăn trở về môi trường ngày càng ở nhiễm trầm trọng. Em là thành viên tích cực nhỏ tuổi nhất của rất nhiều nhóm thiện nguyện, nhóm bảo vệ môi trường, em là cô giáo không đồng ở các lớp học tình thương, em đã đi đến rất nhiều nơi ở vùng sâu vùng xa, lăn lộn chịu đủ khó khăn vất vả để đồng cảm sẻ chia với mọi người trong những hoạt động: Đông ấm vùng cao, thư viện sách vùng cao, hỗ trợ khắc phục khó khăn sau bão lũ, tết sẻ chia, quà cho người vô gia cư,... Em còn được đại sứ quán Mỹ trao chứng nhận: Đại sứ môi trường nhí. Em không dám mua món đồ chơi yêu thích giá chỉ vài chục nghìn, nhưng em lại sẵn sàng ủng hộ vài trăm nghìn, sẵn sàng dành toàn bộ ba triệu đồng tiền thưởng trong cuộc thi để mua sách ủng hộ hoạt động xây dựng thư viện sách, hoạt động đổi pin lấy sách...

Chích Bông là người tôi yêu quý nhất, khâm phục nhất, em còn biết đi chợ, nấu cơm, làm thức ăn từ lúc năm tuổi. Được lớn lên mỗi ngày, được đồng hành cùng em trên mọi nẻo đường là niềm hạnh phúc lớn của tôi. Em hay bị đau lạ lắm, tôi luôn cầu mong em mạnh khỏe để làm được nhiều việc tốt, giúp ích cho tất cả mọi người, mong một ngày nào đó ông nội của tôi hiểu được: Con gái không vô tích sự!

Thảo luận

-- Konnichiwa
-- Konbanwa
-- cực phẩm :Đ

Lời giải 2 :

xintrl hay nhất ah :( !!! 

image
image

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 7

Lớp 7 - Năm thứ hai ở cấp trung học cơ sở, một cuồng quay mới lại đến vẫn bước tiếp trên đường đời học sinh. Học tập vẫn là nhiệm vụ chính!

Nguồn : ADMIN :))

Copyright © 2021 HOCTAP247