Kể một câu chuyện cảm động thể hiện công ơn của cha mẹ đối với con

Lý thuyết Bài tập

Tóm tắt bài

Kể một câu chuyện cảm động thể hiện công ơn của cha mẹ đối với con

BÀI THAM KHẢO

Tôi là đứa con trai duy nhất của bố mẹ tôi. Mẹ tôi chiều tôi lắm. Hễ tôi xin mua gì, mẹ cũng mua cho. Nhưng trái ngược với mẹ, bố tôi rất nghiêm khắc. Bố không cho tôi đi chơi với mấy đứa bạn nghịch ngợm. Mỗi lần đi học về là bố thường kiểm tra lại bài tập, vở ghi của tôi. Cũng chính vì thế mà tôi chỉ quý mẹ, có gì chỉ tâm sự với mẹ.

Hôm ấy, tôi đang chơi bi ở sân trường thì thằng Tuấn, thằng Hùng gọi:

- Hoàng ơi, có ăn bàng chín không?

- Nghe đến bàng chín, tôi đã thèm lắm rồi. Tôi hỏi:

- ở đâu?

- Cứ theo rồi khắc biết.

Hai đứa dẫn tỏi đến gốc cây bàng cuối sân. Dạo này có lệnh cấm trèo lên cây bàng chi chít những quả chín vàng mọng. Ba đứa tỏi thoăn thoắt trèo lên. Những tia nắng vàng chiếu xuống làm quả bàng thêm vàng, ngon hơn. Ba đứa tôi thi nhau chuyền hết cành này đến cành kia chọn quả chín ăn. Kia! Một chùm bàng dăm bảy quả trông rất ngon mắt ở cành nhỏ phía xa xa. Tôi vội vàng leo ra. Bỗng “rắc! rắc!" cành bàng nơi chân tỏi đứng b¡ gãy. Tôi hốt hoảng định bám vào cành khác.nhưng không kịp nữa rồi. Tôi đã bị lơ lửng trên không và rơi bịch xuống đất, bất tỉnh.

Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện. Tôi cảm thấy đầu mình tẻ tẻ làm sao ấy mà lại rất năng khó chịu vô cùng. Tôi từ từ mở mắt ra. Mẹ đang ngồi ở đầu giường. Mẹ nhìn tôi. ánh mắt đầy lo âu. Tôi cảm thấy ân hận quá. Thảy tỏi tỉnh dậy, mẹ mừng quá reo lên:

- Kìa con! Con đã tỉnh dậy rồi ư? Con có đau lắm không?

- Con chỉ thấy khó chịu thôi mẹ ạ. Thế bố đâu hả mẹ?- Tôi hỏi.

- Bố con... Bố con - Mẹ ngập ngừng, một thoáng bối rối.

- Bố con đâu hả mẹ? Trời ơi, tôi cảm thấy người mình nóng ran lên.

- Đầu con ê ẩm lắm, con không chịu được nữa đâu.

Vừa dứt lời tôi lấy tay sờ lên đầu và bứt cà băng ra. Tôi bỗng cảm thấy choáng váng và mê man không biết gì nữa.

Lần thứ hai tỉnh dậy tôi thấy mình nằm ở căn phòng cũ. Trên đầu tôi được thay một tấm băng mới. Vẫn khuôn mặt thân thương, ánh mắt dịu hiền, mẹ ngồi nhìn tôi. Thấy tôi đã tỉnh, mẹ dịu dàng:

- Bây giờ con phải bình tĩnh và cẩn thận hơn trước đó.

- Vâng ạ! - Tôi đáp lời mẹ.

Tuy thế trong thâm tâm tôi vẫn tự hỏi: Tại sao trong lúc mình ốm đau như thế này bố lại không đến nhỉ? Hay là bố ghét mình? Hay là bố bận việc gì? Không hẳn là thế? Vậy tại sao? Câu hỏi đó cứ dằn vặt tôi trong suốt thời gian tôi nằm bệnh viện.

Hôm xuất viện về nhà, tôi thấy bố đang nằm trên giường thiêm thiếp ngủ. Khuôn mặt bố hốc hác, tóc lốm đốm bạc, đôi mắt hõm sâu. Nước da bố xanh xao khác hẳn mọi khi. Tôi ngạc nhiên vô cùng. Tôi vừa ngồi vào ghế thì Hùng, Tuấn xách chiếc làn đỏ bước vào.

- Cháu chào các bác! Kìa Hoàng! Bạn đã thấy đỡ chưa? Tuấn nhanh nhẹn hỏi.

- Chào các cháu. Các cháu vào chơi với Hoàng. Bác trai mệt vừa thiếp đi. Mẹ tôi nói.

- Cảm ơn các cậu, tớ đỡ rồi - Tôi lên tiếng.

- Hoàng ạ, hôm nay hai đứa mình đến để xin lỗi cậu bởi vì tại chúng mình rủ cậu trèo bàng cho nên mới xảy ra tai nạn đáng tiếc này. Xin hai bác thứ lỗi cho chúng cháu. Vì chúng cháu mà Hoàng đã bị ngã và mất bao nhiêu là máu, bác trai đã phải tiếp máu cho Hoàng nên đã bị ốm!

- Có thật vậy không mẹ? - Tôi hoảng hốt hỏi mẹ.

Mẹ khẽ gật đầu. Từ trên ghế tội chạy vội lại ôm chầm lấy bố. Hai hàng nước mắt tôi từ từ rơi. Ôi! Chính bố đã tiếp máu cho mình, thế mà mình lại nghi ngờ bố.

- Bố! Bố tha thứ cho con. Chỉ vì con mà bố bị suy kiệt!

Bố tôi tỉnh dậy:

- Không sao đâu con ạ!

- Bố!

Tôi và bố ôm chặt lấy nhau. Một tình cảm yêu thương trào lên trong tôi. Căn nhà nhỏ bé tràn đầy hạnh phúc. Mẹ nhìn bố con tôi khẽ mỉm cười.

Copyright © 2021 HOCTAP247