Trang chủ Ngữ văn Lớp 6 Đề 1 :Kể truyện ếch ngồi đáy giếng Đề 2:Kể...

Đề 1 :Kể truyện ếch ngồi đáy giếng Đề 2:Kể truyện Thầy bói xem voi Đề 3:Kể một việc tốt em đã làm Đề 4:Kể người bạn của em Đề 5 : Kể người thân em (mẹ) Đề 6:

Câu hỏi :

Đề 1 :Kể truyện ếch ngồi đáy giếng Đề 2:Kể truyện Thầy bói xem voi Đề 3:Kể một việc tốt em đã làm Đề 4:Kể người bạn của em Đề 5 : Kể người thân em (mẹ) Đề 6:Kể một chuyến về quê Tuy rằng hơi nhiều nhưng ai làm đúng ,nhanh nhất mình hứa sẽ : 30 điểm + Trả lời hay nhất + Cảm ơn + 5 vote và được copy nhưng phải thay một số ý nha

Lời giải 1 :

đề 1 ; 

1. Mở bài: Giới thiệu khái quát về người kể chuyện

- Tôi là chú ếch con thuộc hàng cháu chắt của lão Ếch trong truyện ngụ ngôn Ếch
ngồi đáy giếng.

- Giới thiệu khái quát về truyện ngụ ngôn Ếch ngồi đáy giếng.

  • Ếch ngồi đáy giếng là một câu chuyện quen thuộc, chứa đựng bài học sâu sắc về cách làm người.

2. Thân bài

- Kể tóm tắt lại phần đầu câu chuyện: Truyện Ếch ngồi đáy giếng là một câu chuyện kể về một con ếch sống lâu ngày trong một cái giếng nhỏ cùng với những loài vật như nhái, cua, ốc. Vì sống lâu ngày trong giếng và bị tách biệt với thế giới bên ngoài nên ếch ta rất kiêu ngạo. Sự kiêu ngạo của ếch được thể hiện qua việc: “Hằng ngày nó cất tiếng kêu ồm ộp làm vang động cả giếng, khiến các con vật bé nhỏ kia rất hoảng sợ”.

- Phân tích ý nghĩ tự cho mình là nhất của ông Ếch trong truyện.

  • Vì sống lâu ngày trong một không gian hẹp cùng các loài sinh vật bé nhỏ nên ông Ếch nghĩ mình là chúa tể , những con vật xung quanh đều phải khiếp sợ nó. Với ý nghĩ đó, ông tự cho mình là nhất, không có một loài vật nào có thể chế ngự được nó. Và trong suy nghĩ của ông: trời chỉ bằng cái vung.
  • Đây là một suy nghĩ hoàn toàn sai lầm, sự sai lầm này thể hiện qua cái kết của câu chuyện.

- Kết truyện: nhờ một cơn mưa, nước trong giếng dềnh lên, đưa lão ta ra ngoài. Lão được đến với một thế giới rộng lớn hơn, khác hẳn nơi đáy giếng chật hẹp kia, thế nhưng tính cách của ông chưa bao giờ thay đổi. Lão vẫn muốn được làm chúa tể và huênh hoang đi lại khắp nơi, cất tiếng kêu ộp ộp. Thế nhưng cũng vì kiêu ngạo, không để ý đến xung quanh mà lão ếch đã bị con trâu đi qua dẫm bẹp.

- Ý nghĩa của kết truyện: vì tính huênh hoang mà lão ta đã nhận phải một kết cục quá đau lòng.

- Bài học rút ra:

  • Nhằm khuyên răn mọi người không nên có những lối sống cao ngạo, có cái nhìn thiển cận, không tìm hiểu
  • thế giới bên ngoài.
  • Giáo dục con người sống khiêm tốn, thật thà và phải biết học hỏi thêm về thế giới bên ngoài

- Liên hệ thực tế:

  • Trong cuộc sống vẫn còn rất nhiều người có tính cách tự cao, tự đại.

3. Kết bài

- Nêu suy nghĩ về truyện: đây là một câu chuyện chứa đựng nội dung sâu sắc, nêu lên bài học quý giá cho mọi
người.

- Rút ra bài học cho mọi người: không nên kiêu căng, tự phụ, khiêm tốn khiêm nhường và luôn học hỏi, trau dồi
kiến thức.

đề 2

Tôi là một cô bé sống ở vùng ven biển, ngày ngày làm bạn với sóng nước, những con thuyền và cả những chú cá. Tôi và cả làng tôi có nghe nói về một loài vật to lớn và chỉ sống ở những nơi như rừng xanh bạt ngàn. Cả làng tôi đều không biết nó trông như thế nào. Mọi người trong làng ai cũng có mong muốn được một lần trông thấy con vật đó một lần trong đời.

Thật may mắn, đến một ngày, trưởng làng thông báo là có một đoàn voi đi qua. Ban đầu người trong làng không ai biết voi là gì, nhưng vì trưởng làng giải thích thì ra voi chính là tên của con vật mà dân làng tôi ai cũng mong muốn được nhìn. Đặc biệt là năm ông thầy bói, những người được coi là hiểu biết nhiều thứ trên đời.

Sáng sớm, rất nhiều người dân trong làng đều đứng hai bên đường đợi xem đoàn voi trong số đó chắc chắn có năm ông thầy bói mù. Và rồi cái khoảnh khắc ấy cũng đã đến, khi đoàn voi xuất hiện ai cũng trầm trồ, mở thật to mắt để nhìn. Riêng năm ông thầy bói vì không nhìn thấy được nên trưởng làng đã nhờ người chủ voi để voi dừng lại cho dân làng được nhìn kĩ hơn và cả cho năm ông thầy bói cũng được sờ để hình dung con voi nó trông ra làm sao?

Năm ông thầy bói, chẳng ai nói với ai câu nào, đều tiến lại gần con voi và bắt đầu sờ. Nhưng trớ trêu thay, mỗi thầy chỉ sở vào một bộ phận của con voi. Thầy thì sờ ngà, thầy thì sờ tai, thầy sờ chân, thầy sờ đuôi. Tất cả các thầy đều cảm thấy vui vẻ khi lần đầu được thấy voi. Các thầy sờ một cách rất cần thận, và bằng cảm nhận của mình, họ đều đưa ra những nhận xét riêng.

Khi đoàn voi đã đi qua, các thầy ngồi lại họp với nhau và bàn bạc trao đổi ý kiến. Thầy sờ vòi nói rằng: "Tưởng voi như thế nào hoá ra nói sun sun như con đỉa".

Thầy sờ chân lại nói lại: "Không phải, nó chần chần như cái đòn càn". Tôi ngồi đó thấy khá ngạc nhiên, sao họ lại có những nhận xét như vậy? Và tôi cố gắng ngồi nghe tiếp những chuyện và các thầy còn lại nói.

- Thầy sờ tai nói: "Đâu, nó bè bè như cái quạt thóc"

- Thầy sờ chân cãi: "Đâu nó sừng sững như các cột đình"

- Còn thầy sờ đuôi lại nói: "Tất cả các ông đều nói sai hết cả rồi, tôi sờ nó rất kĩ, nó tun tủn như cái chổi sể cùn.

Thế là các ông thầy bói tranh cãi không ai chịu nhường ai đến nỗi đánh nhau suýt sứt đầu mẻ trán.
Vừa lúc đó bác trưởng làng thấy vậy bèn tiến đến lại gần can ngăn và giải thích.

- Các thầy vừa nói đều đúng cả, ai cũng có lí lẽ riêng của mình. Tuy nhiên mỗi thầy chỉ mới sờ vào một bộ phận của con voi. Con voi to lớn thế kia nó có rất nhiều bộ phận khác nhau, hợp lại tất cả ý kiến của mỗi người chúng ta đều đã hình dung được con voi các thầy ạ.

Các thầy nghe lời trưởng làng không cãi nhau nữa mà hợp nhất các ý kiến của mọi người lại, vậy cuối cùng họ đều hình dung được chú voi mà họ hằng mong muốn.

Như vậy đấy các bạn ạ, câu chuyện ngụ ngôn "Thầy bói xem voi" khôn chỉ là một câu chuyện cười mà nó còn để lại cho chúng ta những bài học sâu sắc đó là: "Khi nhìn nhận bất cứ một vấn đề nào chúng ta cần nhìn một cách toàn diện và tổng thể các mặt của một vấn đề, không nên có cái nhìn phiến diện để kết luận về một sự vật". Bên cạnh đó, câu chuyện còn nhắc nhở chúng ta nên học cách lắng nghe ý kiến của người khác.

Câu chuyện tuy ngắn nhưng đã để lại cho chúng ta những bài học, những kĩ năng cũng như những sai lầm mà chúng ta thường mắc phải để tránh và sống tốt đẹp hơn.

đề 3

Những ngày hôm nay, phố xá nhộn nhịp và đông vui hơn hẳn thường nhật. Bởi Noel đã đến rất gần rồi. Ở khu chung cư nhà em, mọi người cũng rộn ràng dọn dẹp và trang trí. Em cũng hăng hái tham gia vào công việc đó.

Tối hôm trước, khi cả nhà đang dùng cơm thì nghe thấy loa thông báo của chung cư. Đó là thông báo về việc tiến hành trang trí trên các hành lang của tòa nhà, chào mừng năm mới. Mong rằng ai có thời gian tham gia công tác trang trí thì sáng hôm sau tập trung lúc chín giờ ở sảnh tầng một. Nghe thông báo, em đã mường tượng ra được những công việc mà mình có thể làm. Thế là, em xin phép bố mẹ cho phép em tham gia hoạt động tập thể này. Nghe ý kiến của em, bố mẹ rất vui, liền gật đầu đồng ý ngay.

Sáng hôm sau, đúng chín giờ, em có mặt ở sảnh như lời thông báo. Ở đó, có khoảng hai mươi người đã tụ tập sẵn, có những bạn học sinh, sinh viên, cũng có cả những cô chú người lớn. Một lát sau, chú bảo vệ đem đến những thùng chứa dụng cụ, phân chia công việc cho mọi người. Mỗi tầng sẽ có một nhóm nhỏ phụ trách. Gồm lắp, trang trí cây thông noel, giăng các dây chảo mừng dọc hành lang. Em được phân vào nhóm ở tầng tám - đúng tầng mà em đang sống nên em vui lắm. Cùng với bốn anh chị cùng nhóm, em mang các thùng dụng cụ đến tầng của mình. Sau khi cây thông được dựng lên, em nhận nhiệm vụ trang trí. Em treo từng quả cầu lấp lánh, từng ngôi sao, từng ông già noel thật cẩn thận, sao cho thật chắc chắn và xinh xắn. Sau đó, em chạy lại giữ thang, cho các anh chị treo dây lên trần. Loay hoay cả một buổi sáng, đến gần trưa thì công việc cũng xong. Vì các anh chị còn có buổi học buổi chiều nên em đã nhận nhiệm vụ quét sạch những phần rác thừa ra sau khi trang trí. Tuy mệt, nhưng em vẫn rất vui, bởi đã đóng góp được chút sức mình vào hoạt động chung của khu nhà. Nghe những lời khen, lời cảm ơn của các anh chị, các cô chú, em cảm thấy vô cùng hạnh phúc và tự hào về bản thân mình.

Từ sau lần đó, em thực sự hiểu được niềm vui khi làm việc tốt, khi cống hiến cho xã hội, cộng đồng. Vì thế, sau này em sẽ càng nỗ lực hơn nữa, làm được nhiều việc tốt hơn nữa để góp phần xây dựng xã hội ngày càng phát triển hơn.

đề 4

Năm tháng cứ trôi và không ai có thể níu kéo được thời gian, chính thời gian là thước đo tốt nhất của tình cảm bạn bè. Trong suốt thời gian học tập, có lẽ Mỹ Tâm là người bạn thân nhất của em, bạn ấy đã học với em từ những năm tiểu học tới bây giờ.

Mỹ Tâm có dáng người cao nhưng cân đối, khoẻ mạnh. Dáng đi nhanh nhẹn mỗi khi có công việc gì cần thiết bạn đi một chốc là xong ngay. Bạn có gương mặt bầu bĩnh với nước da trắng hồng. Hai má lúm đồng tiền khiến bạn thật duyên dáng. Đôi mắt Mỹ Tâm to tròn, đen láy như hai hòn bi ve. Đôi lông mi dài lúc nào cũng cong vút lên khiến đôi mắt càng long lanh như hai viên ngọc. Chiếc mũi không cao lắm như nhỏ và thẳng. Đặc biệt Mỹ Tâm có đôi môi hình trái tim, chúm chím như nụ hoa hồng. Mỗi khi cười, khuôn miệng của bạn cũng tạo thành hình trái tim, trông rất ngộ nghĩnh. Từ lúc quen Mỹ Tâm, em chưa thấy bạn để tóc dài bao giờ. Mái tóc bạn màu hạt dẻ, mượt mà, luôn để xoã ngang vai. Có lúc bạn buộc gọn lên cao trông rất cá tính. Hai bàn tay búp măng với những ngón tay thon dài, trắng muốt. Cả hai bàn tay đều có hoa tay ở hai ngón áp út. Đó là vì sao Mỹ Tâm viết chữ rất đẹp và còn vẽ rất giỏi nữa. Bạn đã giành được giải cao trong các kì thi viết chữ đẹp cấp thành và cấp tỉnh năm lớp 3.

Mỹ Tâm là một cô bé rất hoà đồng lại vui tính nên bạn bè ai cũng quý mến. Có việc gì khó khăn mà các bạn cần giúp đỡ, Mỹ Tâm đều sẵn sàng. Không chỉ là một học trò ngoan khi ở trường mà về nhà, bạn còn là một người con hiếu thảo. Tuy chỉ mới 12 tuổi nhưng bạn đã biết giúp bố mẹ làm việc nhà như nấu cơm, quét dọn, giặt quần áo. Hai bác chưa bao giờ than phiền về bạn mà ngược lại còn rất tự hào khi có một người con ngoan ngoãn, học giỏi, biết vâng lời.

Em và Mỹ Tâm chơi thân với nhau từ lúc mới bước vào lớp Một. Em còn nhớ hôm đó, sau khi dẫn em vào đến cửa lớp, mẹ chào cô giáo rồi ra về. Em rất sợ hãi vì mọi thứ quá xa lạ đối với em. Em oà khóc nức nở, mặc cho cô giáo dỗ thế nào cũng không nín. Lúc đó Mỹ Tâm bước đến bên cạnh, cất giọng thân thiết: "Chào bạn, mình tên là Đỗ Mỹ Tâm, mình làm quen nhé". Em ngẩng mặt lên thì thấy một cô bạn dễ thương vô cùng. Em lau nước mắt rồi gật đầu nhận lời. Thấy thế Mỹ Tâm mỉm cười thật tươi rồi quay sang nói với cô giáo: "Cô ơi, cô cho em ngồi với bạn nhé cô? ". Từ đó một tình bạn trong sáng đã nảy nở.

Em và bạn gắn bó với nhau như hình với bóng. Vì cùng đường đến trường, sáng nào Mỹ Tâm cũng qua nhà em để rủ em đi học, đến chiều hai đứa lại cùng nhau đi về. Con đường đi học đã in dấu chân của 2 đứa em suốt mấy năm tiểu học và bây giờ đã sang cả cấp 2. Mỹ Tâm học rất giỏi các môn tự nhiên, còn em thì giỏi xã hội nên chúng em không lo bị hổng kiến thức vì luôn có một người bạn để chỉ dạy ân cần. Cuối tuần em hay sang nhà Mỹ Tâm chơi. Hai đứa học bài xong thì cùng ra khu vườn trước nhà để tưới tắm cho những chậu hoa do chính tay bạn trồng. Nắng nhảy nhót, đùa nghịch trong những vòm lá. Những hạt nước còn đọng lại long lanh như hạt ngọc. Chị gió thỉnh thoảng khẽ thổi xào xạc như vui cùng chúng em.

Em rất hạnh phúc khi có một người bạn như Mỹ Tâm. Sau này có thể chúng em sẽ không học cùng với nhau nữa, nhưng em sẽ mãi nhớ về bạn, nhớ về những năm tháng tuổi thơ tươi đẹp được dệt nên bởi kỉ niệm của hai chúng em.

đề 5 

Mẹ tôi là người khá nghiêm khắc. Hồi bé, tôi hay hỏi mẹ: "Sao mẹ hay khắt khe với con thế? Hay mẹ không yêu con?". Mẹ cười, xoa đầu tôi: "Con ngốc nghếch của mẹ, mẹ không yêu con thì yêu ai". Mãi sau này, khi đã có chút khôn lớn, biết suy nghĩ, tôi mới hiểu được sự nghiêm khắc của mẹ chính là mẹ đang uốn nắn tôi, mong tôi trở thành người có ích cho xã hội.

Mẹ là người vất vả. Ngoài việc cơ quan mẹ phải đảm đương gần hết các việc trong nhà. Hằng ngày, cứ đi làm về là mẹ lại tiếp tục làm các việc nhà. Tôi còn bé, giúp mẹ được rất ít. Mẹ nấu ăn rất ngon. Tôi không bao giờ bỏ bữa vì mẹ nấu ngon quá. Bố bận đi công tác luôn nên việc học hành của tôi cũng do mẹ kèm cặp. Mẹ thường xuyên kiểm tra bài vở của tôi, có bài nào không hiểu mẹ giảng giải lại cho tôi. Buổi tối, bao giờ mẹ cũng là người đi ngủ sau cùng. Trước khi đi ngủ, mẹ vào xem tôi đã ngủ chưa, có tung chăn ra ngoài không?… Mẹ cũng là người bạn thân nhất của tôi. Mỗi khi băn khoăn điều gì, mẹ sẽ là người đầu tiên tôi tâm sự, chia sẻ. Mẹ luôn lắng nghe những điều tôi nói, chỉ bảo cho tôi cách vượt qua. Mẹ tôi thật tuyệt vời.

Tôi không thể kể hết công lao to lớn của mẹ. Câu ca dao "Cha mẹ nuôi con bằng trời bằng bể" cũng không nói hết được công lao của cha me, Mẹ đã yêu thương tôi bằng tình yêu vô bờ bến, mẹ đã dạy dỗ tôi bằng cả tấm lòng của người mẹ. Tôi chỉ muốn mãi mãi là đứa con bé bỏng của mẹ. "Mẹ yêu của con, con yêu mẹ nhiều lắm" – tôi luôn muốn nói với mẹ câu đó. Tôi sẽ cố gắng học thật giỏi để xứng với tình yêu của mẹ.

đề 6

Cuối tuần vừa rồi, cả gia đình em đã cùng nhau về quê thăm ông bà ngoại. Đây là chuyến đi vô cùng vui vẻ và ý nghĩa đối với em.

Quê ngoại em là một ngôi làng nhỏ ở miền núi thuộc tỉnh Lạng Sơn. Sau gần bốn tiếng ngồi xe xóc nảy, cả gia đình em cũng về đến cổng làng. Từ xa, em đã nhìn thấy bác cả đứng chờ ở đầu làng. Thấy bố mẹ và em xuống xe, bác vui mừng bắt tay từng người một. Trên đường về nhà bà, ai đi qua cũng dừng lại hỏi thăm và gửi đến gia đình em những nụ cười thật hiền lành. Điều đó giúp em cảm nhận được sự ấm áp của tình làng nghĩa xóm chốn thôn quê. Về đến nhà bà, em nhận ra ngay hình dáng quen thuộc đang đứng chờ ở trước sân. Thế là, em liền chạy lại, ôm chầm lấy bà ngoại. Khi mọi người đều đã tề tựu đông đủ, thì kéo nhau vào nhà để tiện hàn huyên tâm sự. Ông bà hỏi thăm về đủ thứ chuyện, nào là mọi người có khỏe không, chuyện học tập như thế nào, công việc ra sao… Tất cả thể hiện sự quan tâm, lo lắng của ông bà dành cho con cháu. Tình cảm ấy thật đáng quý biết bao.

Chiều hôm ấy, trong khi bà và mẹ đang chuẩn bị bữa tối, thì ông dẫn em đi dạo vòng quanh xóm. Ông dẫn em ra hồ sen ở sau làng, có gió mát lồng lộng và những bông sen nở rộ. Ông dẫn em đến ngắm ruộng lúa xanh tốt, cạnh đó còn có cả bãi mía nữa. Ông thoăn thoắt chặt vài cây mía rồi cùng em kéo về để tráng miệng sau bữa tối. Trên đường về, trời đã dần tối. Nhìn ngắm những dãy núi xa xa lẫn sau màn mây khói tía; nhìn từng đàn chim đang vội bay về tổ, em thấy lòng mình bình yên lạ kì. Lúc ấy, em mới thấu hiểu thật sự ý nghĩa của quê hương. Đó là nơi để con người ta được trở về, được nghỉ ngơi, được là chính mình.

Tối hôm đó, em được ngủ cùng với bà ngoại. bà kể cho em nghe những câu chuyện cổ tích từ ngày xửa ngày xưa. Những câu chuyện đó em đều đã nghe hết rồi. Thế nhưng có lẽ chính ánh trăng thanh, làn gió mát rượi, tiếng ve kêu, tiếng lá xào xạc, cùng giọng kể hiền từ của bà đã khiến câu chuyện trở nên hấp dẫn hơn, và làm em dễ chìm vào giấc ngủ hơn.

Ngày hôm sau, sau khi ăn cơm trưa thì cả nhà em vội lên xe để trở về Hà Nội. Trên xe mang theo những món quà như trứng gà, rau xanh, ổi, mít… Tất cả là do ông bà ngoại, cùng bà con láng giềng đem sang cho. Tuy không quá đắt đỏ hay quý hiếm, nhưng chúng vẫn có giá trị vô cùng to lớn, bởi được mạ lên lớp vàng của tình người.

Trên đường rời xa quê ngoại, lòng em cảm thấy tiếc nuối vô cùng. Em mong sao thời gian trôi nhanh, để lại lần nữa được về quê thăm ông bà.

Thảo luận

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 6

Lớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!

Nguồn : ADMIN :))

Copyright © 2021 HOCTAP247