Ánh trăng là bài thơ nổi tiếng của nhà thơ Nguyễn Du, bài thơ là đề tải quen thuộc với tất cả học sinh lớp 9. Đề tải đóng vai nhân vật trữ tính trong bài thơ Ánh trăng thường xuất hiện trong bài kiểm tra, thế nhưng vẫn mang đến khá nhiều khó khăn. Cùng thảm khảo bài văn mẫu dưới đây để có thể đạt kết quả học tập tốt.
Nhân vật trữ tình trong bài Ánh Trăng
Như những đứa trẻ khác tôi lớn lên với một tuổi thơ trọn vẹn. Không internet hay điện thoại như những đứa trẻ hiện đại, tôi rong ruổi khắp mọi nơi từ lên rừng, lội sông hay xuống biển. Tôi dành cả tuổi thơ mình để hòa mình với thiên nhiên. Khi cùng lũ bạn ra đồng cả lũ thi nhau bắt cá, khi đắm mình trong dòng nước mát lạnh của con sông hiền dịu chảy qua làng mỗi buổi trưa hè. Thỉnh thoảng chúng tôi lại kéo nhau ra bể, một đám con nít trong làng từ lớn đến bé đều vui đùa cùng nhau vui đáo để.
“Hồi nhỏ sống với rừng
Với sông rồi với bể
Hồi chiến tranh ở rừng
Vầng trăng thành tri kỷ”
Những kỷ niệm ấy là thứ nuôi dưỡng tôi, theo guồng quay cuộc sống tôi vẫn phải trưởng thành như bao người bất chấp tôi đã cố gắng níu kéo tuổi thơ tươi đẹp kia. Chiến tranh bất ngờ nổ ra, như bao lớp thanh niên khác tôi cũng nghe theo tiếng gọi Tổ quốc khăn gói lên đường ra trận. Tôi nhớ mãi những ngày hành quân gian khổ, đêm về cùng đồng đội ngã lưng tạm trên nền đất lạnh lẽo trong rừng. Lo sợ bị địch phát hiện, bộ đội ta ngày ấy không thể đốt lửa hay đèn đuốc để soi sáng và sưởi ấm, nguồn sáng duy nhất bấy giờ chính là ánh trăng.
Ánh trăng soi đường dẫn lối cho bộ đội ta trong từng bước chân. Những năm tháng chiến trường khó khăn, thiếu thốn, ánh trăng luôn ở bên để lắng nghe, cảm thông, đồng cảm với nỗi vất vả và nhớ nhà trong tôi. Chẳng biết tự khi nào, trong những năm ấy tôi đã xem vầng trăng như một người tri âm, tri kỷ. Ánh trăng như một người chiến hữu cùng đồng hành, đồng cảm cộng khổ với bộ đội ta, tôi cứ kiên định cho rằng tôi sẽ mãi mãi không bao giờ quên ánh trăng kia.
Đóng vai nhân vật trữ tình trong bài thơ Ánh Trăng
Rồi bom đạn chiến tranh cũng lùi dần về quá khứ, là một trong số những người sống sót, tôi rời căn cứ ở rừng trở về thành phố. Từ đất nước chìm trong chiến tranh, đất nước ta cũng phá tan xiềng xích thoát khỏi đêm trường nô lệ. Đất nước ta bắt đầu kiến thiết, xã hội cứ ngày một phát triển khiến ta bỗng chốc quên đi những giá trị ban đầu.
Những ánh điện bắt đầu xuất hiện trong mỗi căn nhà, trên mọi nẻo đường, thứ ánh sáng của nó phát ra lấp lánh như những vì sao. Con người không còn chịu cảnh sống trong màn đêm tối om những đêm mưa kéo đến khuất lấp đi ánh trăng. Ánh sáng bóng loáng từ cửa kính lấp lánh những tia sáng mê hoặc lòng người. Có những đêm vầng trăng cứ ở đấy, soi theo những bước tôi đi nhưng tôi cứ thẳng tiến mà không ngoái đầu nhìn lại người bạn tri kỷ của mình.
“Thình lình đèn điện tắt
Phòng buyn-đin tối om
Vội bật tung cửa sổ
Đột ngột vầng trăng tròn”
Có hôm đèn điện chợt tắt, tôi trong vô thức đã chạy vội lại bật tung cửa sổ, không biết tôi trong thời khắc ấy đang tìm kiếm điều gì. Nhưng chính nhờ hành động bật tung cửa sổ ấy, tôi như chết lặng trong giây lát. Những ký ức cứ thay nhau ùa về như thác lũ khiến tim tôi bỗng chốc không thể thở nổi. Tôi chợt nhận ra bản thân đã hối hả chạy theo guồng quay cuộc sống đến mức bỏ rơi người bạn tri kỷ của mình đến tận mấy mươi năm mới quay đầu nhìn lại.
Những cung bậc cảm xúc cứ dâng tràn tiếp nối nhau trong từng tế bào, tôi thấy choáng ngợp, giật mình rồi phút chốc lại day dứt, đau đớn đến tột cùng. Tôi đã lãng quên đi nhiều thứ, là những ký ức của thời thơ ấu, là những đêm dài hành quân gian khổ cùng ánh trăng và là chính mình của những năm tháng gian nan ấy.
Tôi ngửa mặt ngắm nhìn thật kỹ ánh trăng kia, tôi thấy “có cái gì rưng rưng”. Chắc hẳn là những giọt nước mắt kết tinh từ sự hối hận vì bản thân đã quá ích kỷ, vô tâm. Hình ảnh những hôm lên rừng cùng chúng bạn, vui đùa một cách vui tươi, hình ảnh những buổi trưa hè đắm mình trong dòng nước sông mát lạnh cứ tiếp nối nhau tuôn về.
“Trăng cứ tròn vành vạnh
Kể chi người vô tình
Ánh trăng im phăng phắc
Đủ cho ta giật mình”
Dẫu con người vô tâm đến thế, vầng trăng vẫn vẹn nguyên một tấm lòng thủy chung. Chẳng trách con người vô tình, vầng trăng bấy nhiêu năm vẫn lặng lẽ đứng đấy, soi sáng con người một cách bao dung. Có lẽ tôi đã lãng quên ánh trăng ấy để chạy theo ánh sáng lấp lánh từ đèn điện, cửa gương nhưng vầng trăng kia vẫn một lòng xem tôi là tri kỷ. Trăng cứ tròn vành vạnh chỉ có thời thế làm lòng người đổi thay.
Thế nhưng ánh trăng ấy cũng “im phăng phắc” như có tố cáo, lên án sự vô tâm của con người, chính những điều ấy đã làm cho ánh trăng không còn trọn vẹn là ánh trăng của ngày xưa nữa. Tôi cảm thấy có một sự day dứt được phát ra từ tòa án lương tâm, nó bóp nghẹn tôi trong từng tế bào, âm ỉ trong từng làn da, thớ thịt. Có một ánh trăng vẫn chung thủy, gắn kết cùng tôi, nhưng tôi đã lạnh lùng lãng quên nó.
Ánh trăng đã đánh thức một mảng ký ức tươi đẹp bên trong tôi đồng thời thức tỉnh sự vô tâm, ích kỷ của bản thân. Con người chỉ vì thích thú trước những cái mới mà thay lòng đổi dạ, hối hả chạy theo làm đánh rơi nghĩa tình chung thủy. Ánh trăng cũng đã dạy tôi một bài học về nghĩa tình sâu sắc.
Copyright © 2021 HOCTAP247