-Tác giả:
+ Hoàng Phủ Ngọc Tường là nhà văn chuyên về thể loại bút kí.Từng được nhà văn Nguyên Ngọc đánh giá là “người viết kí hay nhất của văn học ta hiện nay”
+ Có vốn hiểu biết sâu rộng trên nhiều lĩnh vực nhất là lịch sử, địa lí, văn hóa Huế.
+ Hành văn hướng nội, xúc tích, mê đắm và tài hoa; văn phong có sự kết hợp nhuần nhị giữa chất trí tuệ và trữ tình, giữa nghị luận sắc bén với suy tư đa chiều.
-Tác phẩm:
+ Sáng tác tại Huế ngày 04/01/1981, in trong tập sách cùng tên (NXB Thuận Hoá 1986) miêu tả những vẻ đẹp khác nhau của dòng sông Hương.
*Nội dung đoạn trích: Những vẻ đẹp đa dạng khác nhau của sông Hương ở nơi thượng nguồn, sông Hương có mối quan hệ đặc biệt với dãy Trường Sơn hùng vĩ.
- Sông Hương “là một bản trường ca của rừng già” …
+ Câu văn dài, chia làm nhiều vế liên tục như gợi cái dư vang của trường ca.
+ Thủ pháp nghệ thuật điệp cấu trúc kết hợp với những động từ mạnh tạo nên âm hưởng hùng tráng, mạnh mẽ của dòng sông.
+ So sánh sông Hương là bản trường ca của rừng già bởi khi chảy giữa không gian rừng già của dãy núi Trường Sơn hùng vĩ sông Hương phải chảy qua đặc điểm địa lí có nhiều ghềnh, nhiều thác, nhiều đáy vực. Nhưng sông Hương cũng có lúc chảy qua những dặm dài chói lọi của hoa đỗ quyên rừng. Lúc này để thích ứng với không gian địa lí thơ mộng sông Hương bỗng trở nên dịu dàng, say đắm.
=> Cách gọi tên sông Hương “là một bản trường ca của rừng già” nhấn mạnh sức sống mãnh liệt, hùng tráng, dịu dàng và trữ tình của sông Hương như bản trường ca bất tận của thiên nhiên.
- Sông Hương như “cô gái Digan phóng khoáng và man dại”
+So sánh, liên tưởng sông Hương như “cô gái Digan phóng khoáng và man dại”
+ Đây là một liên tưởng rất thú vị, độc đáo bởi khi nói đến tính cách của sông Hương, nhà văn liên tưởng đến những cô gái của bộ tộc Di Dan. Phải nói nói, đây là bộ tộc có lối sống du mục, yêu thích sự tự do và yêu ca hát. Chính vì thế nên tính cách của họ cũng phóng khoáng. Mặt khác, bộ tộc Di gan rất thích nhảy múa và yêu ca hát. Họ nổi tiếng khắp thế giới bởi điệu nhảy gắn liền với vũ khúc Flamen cô mang vẻ man dại, tình tứ và quyến rũ.
=> Cách gọi tên sông Hương “cô gái Digan phóng khoáng và man dại” nhà văn đã nhân hoá con sông nhấn mạnh nhấn mạnh vẻ đẹp hoang dại, tình tứ của dòng sông.
- Sông Hương là “người mẹ phù sa của một vùng văn hóa xứ sở”
+ Khi ra khỏi rừng già, ở đoạn chảy này, dòng sông trở nên êm đềm nó mang sự dịu dàng. Liên tưởng đến tính cách dịu dàng của người mẹ. Mặt khác, ra khỏi rừng già để đến những cánh đồng châu hóa thì sông Hương đã âm thầm, lặng lẽ bồi đắp phù sa cho đồng bằng châu thổ nơi đây. Sự lặng lẽ âm thầm ấy cũng giống như sự lặng lẽ âm thầm của người mẹ dành cho con cái.
=> Cách gọi tên sông Hương là “người mẹ phù sa của một vùng văn hóa xứ sở” nhà văn sử dụng nghệ thuật nhân hóa, liên tưởng nhấn mạnh vẻ đẹp dịu dàng, trí tuệ, thầm lặng của sông Hương như một đấng sáng tạo. Sông Hương là nơi khởi nguồn, bắt đầu của nền văn hóa xứ Huế. Sẽ không quá khi nói rằng: Không có sông Hương thì khó có thể có văn hóa Huế ngày nay.
* Đặc sắc nghệ thuật:
- Sử dụng câu văn dài, chia làm nhiều vế thủ pháp nghệ thuật điệp cấu trúc kết hợp với những động từ mạnh tạo nên âm hưởng hùng tráng, mạnh mẽ của dòng sông.
* Nét đặc sắc trong văn phong nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường
- Ngôn ngữ trong sáng, phong phú, uyển chuyển, giàu hình ảnh, giàu chất thơ.
- Sử dụng nhiều phép tu tư như so sánh, nhân hoá, ẩn dụ,…Có sự kết hợp hài hoà cảm xúc, trí tuệ, chủ quan và khách quan.
- Bút ký có sức liên tưởng kì diệu, sự hiểu biết phong phú của tác giả về kiến thức địa lý, lịch sử, văn hoá nghệ thuật và những trải nghiệm của bản thân.
=>Tất cả tạo nên lối viết văn hướng nội rất mê đắm, tài hoa.Câu hỏi trên thuộc đề trắc nghiệm dưới đây !
Copyright © 2021 HOCTAP247